Lại một đêm chẳng thể ngủ được, ngôi nhà này trở nên quá rộng với người đàn bà cô đơn là tôi. Đã hai năm kể từ khi ly dị với chồng vì gia đình anh phá sản, tôi chẳng thể nào yêu thêm ai khác nữa. Nhớ lại khoảnh khắc anh cương quyết chia tay vì sợ liên lụy đến vợ là lòng tôi cảm thấy quặn thắt.
Hai chúng tôi quen nhau qua công việc, khi anh đang là giám đốc của công ty gia đình. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu cuồng nhiệt, đến tận lúc ly hôn và ngay cả thời gian sau đó, trái tim tôi vẫn luôn đau đớn khi nhớ về anh.
Cuộc sống sau ly hôn đối với tôi là chuỗi ngày dài đăng đẵng tìm kiếm bóng hình chồng cũ, bởi anh mất tích ngay sau đó. Tôi đã liên lạc khắp mọi nơi mà chẳng hề có được một tin tức nào khác của anh.
Mỗi ngày tìm kiếm đều kết thúc trong sự vô vọng, tôi ngả người xuống chiếc giường đơn mà nay rộng quá thể, cầu mong mình có thể mau chóng chìm vào giấc ngủ nhưng chẳng thể. Tới cả trong mơ tôi cũng không thể gặp được anh.
Rồi một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của người quen, báo rằng nhìn thấy một người giống hệt chồng tôi đang lang thang trong một cái chợ cách thành phố nơi tôi sinh sống hơn 700 km.
Tôi đã vội vã đi chuyến xe sớm nhất đến đó. Trên đường đi, đầu tôi quay cuồng với hàng ngàn ý nghĩ, rằng có thể người đó chỉ giống thôi chứ không phải chồng tôi, nhưng cũng có thể đó là chồng tôi thì tại sao anh tới nông nỗi này và điều trên hết, tôi sợ không gặp được người ta…
Cuoi cùng, tôi cũng đến nơi và gặp người đàn ông đó đứng thơ thẩn trước một sạp hàng ở chợ. Người đàn ông đó đúng là giống chồng tôi nhưng gầy, đen và già hơn anh 2 năm trước rất nhiều. Khi tôi gọi tên chồng mình, anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt ngơ ngác. Tôi tự an ủi mình rằng, anh không trả lời vì giờ, anh bị điên, có nhận ra ai đâu.
Tôi đưa anh ta về nhà và tắm gội cho người đàn ông nọ như mẹ chăm con. Anh ta cứ luôn ngơ ngẩn, đôi khi lại nhìn tôi cười ngờ nghệch. Những lúc như thế đều khiến tôi bật khóc. Lòng tôi cảm thấy bị dằn vặt bởi nỗi hạnh phúc lẫn đau khổ khi tìm được người có thể là chồng cũ của mình, mà lại phát hiện ra anh ấy đã trở nên điên loạn. Tôi những mong đó là anh, lại càng không hy vọng đó là anh. Làm sao tôi lại phải đối mặt với tình huống như thế này được đây?
Tôi hỏi anh hàng trăm câu hỏi, nhưng chẳng có được một câu trả lời. Người đàn ông điên nọ cứ lặng im, nhìn lại tôi bằng ánh mắt vô hồn. Khi đã cố gắng gặng hỏi và tìm hiểu mà không đạt được bất kỳ kết quả nào, tôi chỉ có thể đánh liều tiếp tục làm theo quyết định sống chung và chăm sóc cho người đàn ông điên có ngoại hình giống hệt chồng mình.
Tôi dội từng đợt nước và chà xát sữa tắm cho người đàn ông điên, thân hình ông giống hệt như chồng cũ của tôi khi trước, lúc chúng tôi vẫn hay tắm chung với nhau khi còn nồng nhiệt. Nhớ lại hồi ức cũ khiến người tôi nóng bừng, còn người đàn ông điên nọ chỉ đưa mắt nhìn tôi cười khờ khạo. Cố giữ cho bàn tay mình không run rẩy nữa, tôi sắp xếp cho ông ta ngủ ở gian ngoài rồi vào phòng riêng để chuẩn bị ngủ. Tôi mặc cho người đó bộ pyjama của chồng mình
Căn phòng ngủ cô độc chìm trong bóng tối, tôi quyết định mặc lại chiếc váy lụa mà đêm tân hôn đã sử dụng, khi nhìn bóng mình hiện lên mờ mờ trong gương, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đang có. Tôi mở cánh cửa phòng, bước vào nhà bếp và lấy nước uống.
Khi nhận ra có ánh nhìn trên người mình, tôi liền quay lại và thấy người đàn ông điên đang ngồi trên sofa đưa mắt trân trối về phía tôi. Điều này khiến tôi vừa xấu hổ lại vừa lấy lại cảm giác được chồng cũ ham muốn khi hai đứa vẫn còn chung đụng.
Tôi về phòng rồi khép cửa. Căn phòng ngủ khép hờ, hắt ánh sáng vàng nhạt từ bên ngoài vào, chỉ đủ để nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng sừng sững nơi đó. Tôi nhỏm mình dậy, đưa tay tuột chiếc đầm lụa xuống dưới sàn, kéo người đàn ông nọ vào lòng. Cả người tôi run lên khi bàn tay thô ráp đó chạm vào mình, những xúc cảm đã biến mất từ lâu bỗng chốc tràn về
Cảm nhận thấy bàn tay ấy đang trượt dài trên thân thể của mình, bỗng dưng trong lòng tôi lửa tình rực cháy. Bản năng đàn bà trong tôi trỗi dậy, nửa thờ ơ nửa lại thẹn thùng. Bàn tay ấy vuốt dọc vai tôi, rồi dần dà di chuyển chậm chạp xuống vòng eo, mơn man từng chút một.
Những xúc cảm dâng lên bên trong thân thể tôi, hơi ấm của đôi bàn tay mang đầy lửa dục kia làm nảy trong tôi những khoái cảm bất ngờ. Hơi thở ấm áp của anh phà vào sau gáy, đặt nhẹ lên một nụ hôn rất khẽ. Tôi nghe thấy tim mình rơi đi một nhịp, chỉ còn lại một nỗi hoang mang và đam mê được gần gũi với chàng thêm nữa
Trên thân thể loã lồ của mình, tôi cảm nhận từng đợt hoa hồng rơi lên nó. Người điên đó nhẹ nhàng chạm môi lên làn da, vuốt ve mơn man dọc tấm thân tôi như nâng niu một tấm lụa mềm. Trái tim tôi thổn thức, bỗng chốc giọt lệ tràn dâng lên mi mắt.
Không gian tĩnh lặng hàng năm trời qua bị phá tan bởi tiếng rên rỉ gợi tình của cả tôi lẫn người đàn ông điên nọ, tôi điên cuồng ôm lấy anh, khao khát được yêu thương anh như thuở cũ.
Tôi cảm giác được dòng lệ ướt má mình, trong khi vẫn đẩy người nhịp nhàng theo luật điệu của người đàn ông điên đang đè nặng bên trên. Chỉ đêm nay thôi. Chỉ lần này thôi. Cho tôi có lại cảm giác tôi và anh chưa từng xa cách.
Có lẽ tôi đã tìm thấy chồng cũ của mình, có lẽ là chưa. Nhưng không còn quan trọng nữa. Tôi hiểu rằng anh đang ở đây, và tôi sẽ luôn hạnh phúc với người đàn ông này, mỗi khi đêm về.